Cherreads

Chapter 4 - Chương 1: Thanh Mai Trúc Mã [ phần 2: nhận ra ]

Đương vị là thái tử nạp thiếp cũng là chuyện sớm hôm phải làm, phiền lòng Hiên viện cớ rời lớp.

"Hôm nay cô thân thể bất an, tiên sinh cũng nên nghỉ sớm, hôm nay đến đây thôi ''

"thần xin cáo lui '' - tiên sinh hành lễ rời đi

Du Hiên tới nơi trồng sen trong ngự viện tản bộ xung quanh , mùi hoa nhè nhẹ cùng gió trời mát mẻ khiến tâm trạng tốt hơn phần nào, 

Hiên nhìn những tán lá xanh rì rào mà bên tai đột nhiên thoang thoảng giọng nói của y làm hắn nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp hôm đó, liền sai người làm chút bánh ngọt qua chỗ y bầu bạn tâm sự. 

Tản học, Mọi người thấy thái tử đến. Nghe nói là đến thăm y liền xì xào bàn tán:

"thái tử đây là đang lôi kéo thế lực Trịnh gia chăng? ''

" Trịnh gia cũng thật là mồm giương miệng lớn mà''

"..."

Du Hiên chẳng để tai những lời bàn tán chỉ đưa mắt dõi theo dáng người nhỏ bé phía trước. Bước tới cạnh y hắn khẽ chạm vào vai y.

Y quay lại nhìn hắn rồi vội vàng hành lễ.

" tham kiến thái t...''

" không cần đa lễ '' - rồi đưa tay đỡ y dậy

" ngươi rảnh rỗi qua chỗ ta ngồi hàn huyên đôi ba câu chuyện ?"

" tạ thái tử điện hạ ân sủng "

Hai người cùng nhau ra ngự viện ngắm sen, bóng dáng hai người lặng lẽ phản chiếu trên nền đá hoa như một đôi phu thê. Hiên tựa mình lên lan can, áo trắng bay, ánh mắt đùa cợt mà sâu kín: 

"Ngươi đọc sách thánh hiền để làm người quân tử, còn ta học thổi tiêu để khỏi hóa cầm thú. Ai cao hơn ai, ngươi am hiểu sâu rộng thử nói ta nghe?" 

Du Nhiên khẽ mỉm cười, đáp lời: 

"Quân tử lấy lễ giữ tâm, ngài dùng nhạc tĩnh lòng muôn loài. Cả hai đều giữ được đạo, sao cần phân cao thấp?" 

Dục Hiên khẽ bật cười, giọng mang ý thưởng thức: 

"Giỏi lắm. Một câu của ngươi, đủ khiến cả triều quan cứng họng." 

" Điện hạ quá lời " y nói nhẹ như gió thoảng

" ha ~" Hiên khẽ bật cười

" Điện hạ có chuyện gì để trong lòng chăng " như thói quen y rất quan tâm người khác, nhận ra mình đã quá lời, liền định quỳ xuống nhận tội thì....

" cô nhận ra mình có cảm tình khác lạ với một người " hiên đáp

Y cảm giác trong lòng mình như ai đó bóp nghẹt lại, cảm giác buồn, hụt hẫng khó diễn tả thành lời .

" không biết vị cô nương nhà ai lại lọt vào mắt thái tử, đúng là phúc trăm phần, chúc thái tử sớm ngày rước nương tử về "

Hiên không đáp chỉ lặng lẽ gật đầu, tâm tình thêm một lúc hai người ra về

Từ đó, nụ cười của hắn mỗi khi nhìn Du Nhiên đã không còn là trêu đùa, mà có thêm một tầng ấm áp khó tả. Không chỉ vì vẻ đẹp của y, mà là bởi tài năng cùng với tình cảm đặc biệt, nể trọng dành cho bậc hiền tài.

More Chapters