Cherreads

Chapter 158 - Chap 158: Mục tiêu tiếp theo.

Sau khoảng năm ngày, cả nhóm vẫn quan sát tổ kiến, hầu hết là trèo lên cây và ẩn nấp rồi quan sát xuống, còn Elyssia có mắt của Thiên thần có khoảng cách nhìn cực xa khiến cho cô ngồi ở xa cũng có thể quan sát được.

Takeshi ngồi nói chuyện với trưởng làng. Trưởng làng nhỏ bé chỉ có thể ngồi lên cái chén được lật úp.

" Này? Ta thấy làng các ngươi bé quá? Các ngươi sống ở đó từ bao giờ vậy?"

Trưởng làng:" Thực ra bọn ta không sống ở đó lúc đầu, sau đó mới di chuyển và sống ở đó. Bọn ta có nơi ở rất lớn, nhưng vì quá chật cũng như có nhiều chuyện, vậy nên đã phân ra các nhóm và sống ở xa. Nếu có chuyện lớn sẽ tụ tập về."

Takeshi gật gù.

" Vậy các ngươi đi có xa không?"

Trưởng làng:" Rất xa, ở nơi bọn ta ở. Bọn ta dùng những con kiến có cánh để di chuyển mà."

Takeshi tỏ ra khá bất ngờ.

" Vậy các người đi xa không? Có đi qua chỗ nào thú vị không?"

Trưởng làng:" Xin lỗi nhưng ta không thể nói cho ngài vị trí được, thứ lỗi ạ."

Riêng về khoản này chắc chắn trưởng làng sẽ không tiết lộ cho ai rồi, đây là điều bí mật, nếu có ai biết chắc chắn nơi đó sẽ gặp nguy.

Takeshi lắc đầu.

" Không phải, tôi chỉ muốn đi khắp nơi thôi. Ý tôi hỏi là ông có chỗ nào đi mà thú vị không? Bọn ta muốn đi phiêu lưu."

Trưởng làng gật đầu hiểu ra, ông ngẫm nghĩ một lúc.

" Quả thật tôi có một tấm bản đồ đó, trước kia người trong làng của tôi đã đi ra ngoài trinh sát, sau đó lạc hướng và tới một nơi, sau đó rất lâu thì may mắn trở về được và tường thuật lại."

Takeshi "ồ" lên một tiếng tò mò.

" Thử nói xem nào?"

Trưởng làng:" Tôi chỉ nhớ sơ qua là nơi đó là một khu rừng với lá màu bạc mà thôi. Nếu ngài muốn, tôi sẽ vẽ bản đồ ở kích thước lớn cho ngài."

Takeshi vuốt cằm như nhớ ra.

" Vậy ông có bản gốc ở đó không?"

Trưởng làng gật đầu.

" Có, nhưng rất bé, ngài sẽ không thể xem được đâu."

Takeshi lắc đầu.

" Đừng lo, bạn ta có mắt tốt lắm. Cậu ấy sẽ nhìn được thôi, vậy nên cứ đưa cho ta đi."

" Mà nói trước bọn ta đi là các ngươi ở đây tự sinh tồn đó."

Trưởng làng nhảy lên tay Takeshi và cười.

" Đừng lo, bọn ta vẫn sẽ ổn thôi."

Takeshi thả trưởng làng về làng, ông trở về căn nhà đất hình hộ mà Takeshi tạo cho những người tí hon. Ông lục trong rương nhà mình một lúc. Vợ của ông khá già cũng tò mò hỏi nhưng ông không trả lời vì đang tìm.

Sau một lúc tìm, cuối cùng ông ấy cũng tìm thấy và giao cho Takeshi.

Takeshi nhanh chóng chạy lên nhà cây tìm Elyssia, nhưng không có, lại xuống dưới đất tìm.

Nhanh chóng, cả sáu người họ đều đã tụ tập. Aoto tới cuối cùng vì từ lúc có cánh tới giờ Aoto luôn bay khắp nơi vì nó cho cậu cảm giác tự do chưa từng có.

Takeshi cất tiếng bắt đầu:

" Được rồi, đã đông đủ. Vậy thì chúng ta sẽ tập trung vào bàn cho lần đi tiếp theo."

Kazuka tò mò:" Cậu có kế hoạch gì sao?"

Airi khoanh tay lại như đã đoán được Takeshi.

" Chắc là có cái gì đó thú vị, vậy nên mới úp mở như vậy đây."

Takeshi gãi đầu cười, chỉ tay qua Elyssia.

" Cậu ấy sẽ cho các cậu biết."

Cả nhóm đều tập trung ánh mắt về phía Elyssia.

Elyssia gật đầu và đưa ra tấm bản đồ bé bằng một đốt ngón tay. Mắt cô tuy không có gì biến đổi, nhưng tầm nhìn đã khác, giờ đây tầm nhìn của cô là cực kì xa và rõ, chính là một phần nhỏ thực lực của mắt tộc Thiên thần.

" Mọi người, Takeshi được trưởng làng của tộc người tí hon kia cho tấm bản đồ này. Mắt tôi có thể nhìn thấy, không cần lo."

" Đại khái thì tấm bản đồ này khá đơn giả và chỉ dẫn tới một nơi, nơi mà Takeshi nói. Đó là rừng lá bạc."

" Vậy thì có định hướng rồi đó."

Kazuka vuốt cằm.

" Ra là vậy, vậy thì cậu hỏi kĩ chưa Takeshi?"

Takeshi gật đầu.

" Hỏi vài lần cho chắc luôn rồi. Trưởng làng bảo đó là bản đồ của một người tí hon trong làng đi trinh thám sau đó quên đường về và lạc, sau đó tìm thấy. Rất lâu sau đó mới tìm được về tới nhà và vẽ lại tấm bản đồ này."

Ayaka:" Vậy cậu có hỏi về vấn đề khu rừng này có nguy hiểm hay không chưa?"

Chưa để Takeshi thì Aoto nhanh chóng phản bác:

" Không quá lo, chúng ta đi phiêu lưu khắp nơi thì ngại gì nguy hiểm chứ?"

Airi đẩy vai Ayaka và quay qua nói nhỏ:

" Sao vậy? Sợ sao? Đừng lo."

Ayaka nhìn Airi một lúc, rồi cô lắc đầu.

" Chỉ là hơi lo mà thôi."

Kazuka nói lớn:" Vậy mọi người nghĩ sao?"

Aoto khoanh tay.

" Chẳng biết có phải bàn không nữa? Mỗi người nói một câu thế là quyết."

Takeshi cười nhẹ.

" Thì ở đây cũng lâu rồi mà, ngồi im một chỗ ai mà chịu nổi chứ. Đã đi phiêu lưu thì nguy hiểm gặp là cái chắc rồi. Giờ mà họ không đi chắc tôi ra ngoài kia lăn cho tới khi nào đi mới thôi quá."

Aoto cười nhẹ và nói:" Vậy đi nhé mọi người?"

Elyssia cất bản đồ nhỏ xíu vào trong túi.

" Tôi muốn đi."

Ayaka quyết tâm hơn khi thấy mọi người ai cũng muốn và hào hứng đi, vậy mà cô lại do dự quả là không phải mà.

" Vậy đi thôi."

Kazuka:" Elyssia nếu có chiến đấu thì đừng đánh hết sức nhá? Để bọn tôi ra tay đi, cậu đứng chơi cũng được."

Elyssia nghe thấy cũng khá bất ngờ, cô cũng không ngờ mình lại được Kazuka đánh giá cao như vậy, chỉ biết mỉm cười.

" Cậu đánh giá tớ cao quá."

Sau đó, cả nhóm chuẩn bị đồ để lên đường, cũng như chào tạm biệt người tí hon. Họ biết rằng một khi đã đi thì chắc chắn quay về là khá khó vì nếu đi thì sẽ đi tiếp mà thôi. Việc di chuyển là chắc chắn với cả nhóm, ngồi im là không thể khi ai cũng muốn đi, cả nhóm ở đây lâu càng háo hức về chuyến đi này hơn.

...

Đi rất xa, đi về phía bắc xa xôi. Cả nhóm lúc này tiếc nứt mắt vì lỡ thịt mấy con cốt ngựa, bây giờ phải đi bộ. Nhưng vì là họ cũng có chút thực lực rồi, vậy nên tốc độ cũng khá nhanh.

Hiện tại, cả nhóm đang đi chậm lại và nghỉ ngơi.

Kazuka tò mò.

" Không biết cái khu rừng đó có gì không nhỉ?"

Aoto đi bên cạnh nhún vai.

" Ai mà biết được."

Takeshi:" Cứ đến rồi mới biết."

Aoto:" Phải đó, với lại chúng ta đi phiêu lưu có nhất thiết phải cứ đi đến một địa điểm là sẽ có việc cần làm đâu, đôi khi lạc hoặc nơi đó còn chẳng có gì nữa."

Thanh kiếm được cột bên hông Kazuka được cậu đặt tay lên, thở dài một hơi.

" Nếu không có gì cũng không sao, coi như là đi khám phá coi như biết là được."

Bỗng Kazuka như nhớ ra.

" Này Takeshi, cậu điều khiển vài tảng đá bay lên rồi có cả bọn tôi đứng trên đó đi, di chuyển vậy cho tiện."

Takeshi giật mình, cậu như nhận ra là nó cũng có thể được.

" Ừ nhỉ? Thế mà tôi không nghĩ ra."

Airi:" Bay sát mặt đất là được, không cần bay cao quá đâu. Cái khu rừng này cây cũng không lớn mà."

Vậy là cả nhóm đứng trên một khối đất, đủ cho họ đứng, khu rừng lớn có những cái cây mọc khá thưa, những cây con đều khá khó mọc ở đây vậy nên cây càng thưa, vì vậy cả nhóm đứng trên khối đất lớn bay đi và di chuyển rất dễ dàng.

Ngồi và đứng trên khối đất, cả nhóm ai cũng dễ chịu vì đỡ phải đi bộ.

Sau nhiều ngày đi, cả nhóm vẫn chưa thể tới được mà vẫn tiếp tục đi.

Elyssia cất tấm bản đồ vào trong người.

" Khu rừng bạc này có vẻ là nằm ở giữa của một khu rừng. Tôi nghĩ đó là lý do ít người tìm đến."

Takeshi vẫn đứng thẳng và nhìn về phía trước một cách tập trung khi điều khiển.

" Trưởng làng nhỏ kia nói là người đến khu rừng đó và quay về cũng chưa từng vào khu rừng, vậy nên cũng không biết bên trong có gì."

Aoto " hừ" một tiếng thở.

" Có sao đâu, bí ẩn mới thú vị chứ, tôi rất thích những thứ như vậy đó."

Aoto vốn trốn ra bên ngoài tộc Tinh linh để đi khám phá bên ngoài, vậy nên nghe về rừng lá bạc này khiến cậu rất thích và tò mò, có thể nói cậu là người có kì vọng lớn nhất trong chuyến đi này.

Takeshi tò mò hỏi:" Mà bạc có độc không?"

Airi lắc đầu:" Không quá độc đâu, gần như vô hại ý."

Takeshi cười cười.

" Thế á? Tôi tưởng bạc có độc lắm mà?"

Airi:" Chắc cậu nhầm với thủy ngân thì có."

Elyssia nhìn về phía xa.

" Nếu như lời của trưởng làng nói là thật và ở đó thực sự là bạc. Nếu chúng ta tới đó có thể lấy đi chút bạc để bán cũng được đó chứ? Bạc quý mà."

Lúc này, cả nhóm ra khỏi khu rừng và tới một nơi cỏ cây khá thưa thớt, nhưng bay thì thiếu gì người cơ chứ, vậy nên nhóm vẫn tiếp tục bay.

Elyssia nhớ lại tấm bản đồ trong đầu.

" Ồ, ra ngoài rồi, ước tính chắc là đi thẳng về phía trước là tới rồi, nhưng khá xa đó."

Airi hất tay.

" Cứ đi đi, lo gì đến vấn đề đó."

Aoto:" Vậy thì thử vạch ra nếu đến đó sẽ làm gì đi."

Ayaka:" Tôi nghĩ là khi tới, nếu không có gì thì quan sát rồi đi, còn nếu có thứ gì thú vị thì cứ vậy mà khám phá nó thôi."

Cứ như vậy, họ tiếp tục đi. Băng qua những ngọn núi cao, băng qua con sông nhỏ, gặp vài con quái vật trên đường và tiện tay xử lý. Hiện tại nhóm cũng khá mạnh, vậy nên mấy con quái thông thường không đáng nói.

Sau đó, họ tiến vào một khu rừng lớn, quái vật rất nhiều, chủ yếu là sói, nhóm cũng không gặp con sói nào quá mạnh mà cứ vậy mà tiến vào trong khu rừng sâu hơn một cách thuận lợi không bị ngăn cản quá lâu.

Khu rừng này cây rất lớn và to, tán lá xanh đè lên nhau che đi ánh sáng bên dưới, nhưng tán lá cũng không quá dày và đôi khi cũng có rất nhiều lỗ hổng. Khu rừng này khá ẩm thấp, bọ và côn trùng rất nhiều.

Nhìn những cái cây cao này, cũng hiểu ra nó chính là tấm khiến che chắn cho khu rừng bạc. Nhìn từ bên ngoài quả thật là không thấy khu rừng nào màu bạc cả, nhưng nếu bay lên chắc là có thể, nhưng cả nhóm giờ mỗi người lại nằm một góc của tảng đá mới và ngủ, Takeshi cũng gật gù buồn ngủ, không buồn nghĩ nhiều.

May mắn là có nhẫn chứa đồ, giúp cả nhóm mang đi rất nhiều đồ cần thiết, trong đó có cả chăn để trải ra nằm, chứ nằm trên khối đá lớn của Takeshi lấy lên này rất cứng, ai mà ngủ nổi chứ, thường là vẫn ngủ được, nhưng cảm giác khó chịu thì vẫn khó chịu.

Sau đó, đi sâu vào bên trong... Rừng lá bạc hiện ra...

More Chapters