Cherreads

Chapter 159 - Chap 159: Rừng lá bạc.

Ẩn mình sâu thẳm trong lòng một khu rừng xanh tươi, bình thường, nơi ánh dương bị những tán lá rậm rạp che khuất, là một thế giới hoàn toàn khác, được mệnh danh là Khu rừng Lá Bạc. Sự chuyển tiếp giữa hai thế giới gần như không thể nhận thấy, giống như một bức màn được kéo lên để che giấu một bí mật quý giá ngay tại trung tâm.

Bước qua ranh giới vô hình đó, không gian lập tức thay đổi. Nơi đây không còn màu xanh của rêu phong hay màu nâu của đất ẩm ướt, mà thay vào đó là một sắc trắng lóa mắt. Mặt đất trắng toác màu bạc, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt lọt qua tán cây phía trên, tạo cảm giác như vừa bước vào một vùng đất bị bao phủ bởi lớp tuyết kim loại vĩnh cửu.

Cảnh tượng choáng ngợp nhất chính là những cái cây. Mọi thân cây đều mang một màu bạc hoàn hảo, nhẵn nhụi và lạnh lẽo, vươn thẳng lên bầu trời như những cột trụ được đúc từ thép lỏng, nhưng lại không hề cao hơn những cái cây của khu rừng thường xung quanh. Thay vì lá xanh, cành cây phủ đầy những chiếc lá bạc mảnh dẻ, lấp lánh như hàng triệu mảnh gương nhỏ.

Làn gió thoảng nhẹ nhàng lướt qua. Khoảnh khắc ấy, Khu rừng Lá Bạc trở nên sống động. Những chiếc lá bạc bắt đầu lay động, tạo ra một âm thanh kỳ ảo, một tiếng xào xạc khô, lanh lảnh, khác hẳn với tiếng lá cây thông thường. Ánh sáng khúc xạ từ những chiếc lá rung rinh nhảy múa, khiến cả khu rừng như đang thở và phát sáng, tạo nên một điệu vũ ánh kim mê hoặc, khẳng định sự tồn tại huyền bí và biệt lập của nó giữa lòng thế giới tự nhiên.

Cả nhóm ai cũng mắt sáng lên, không phải vì thích thú quá độ, mặc dù vẫn có. Nhưng thứ làm cho ánh mắt họ sáng lên là màu bạc ấy. Cả nhóm im lặng và nhìn khu rừng một lúc.

Ayaka lên tiếng, phá tan sự im lặng, cô tỏ rõ sự tò mò trong ánh mắt:

" Đây là Rừng lá bạc sao? Đẹp quá."

Aoto là người đứng đầu, cậu thôi quan sát khu rừng và cúi xuống, nhíu màu nhẹ khi nhìn xuống mặt đất trắng xoá giống như tuyết, cùng với đất ở khu rừng xung quanh khiến cho khu rừng bạc như một thế giới tách biệt vậy.

Aoto đá chân về phía trước, chân cậu đá vào chỗ đất trắng. Cậu đá nó tan đi, bụi bạc bay tứ tung như óng ánh. Aoto mở mắt lớn, cảm thấy không ổn lập tức nhảy lùi lại và nói lớn:

" Mau lùi lại."

Cả nhóm đang quan sát khu rừng sau khi nghe Aoto gọi lớn cũng bừng tỉnh mà lập tức nhảy lùi lại, họ tin tưởng Aoto vậy nên nghe cái giọng hoảng đó của Aoto thì chắc chắn là có chuyện nên nhảy lùi lại.

Kazuka và Elyssia đồng thanh nói:

" Có chuyện gì vậy?"

Ayaka quay qua, giọng khó hiểu:

" Sao vậy Aoto?"

Aoto cầm chiếc giày mình vừa đá vào chỗ bụi bạc trên mặt đất đưa lại gần mắt mọi người. Chiếc giày đen vẫn dính không ít bụi bạc.

" Xem này, tôi vừa đá vào chỗ bụi này, cứ tưởng là tuyết, nhưng có vẻ đây àp bụi bạc rồi."

Airi nhíu mày.

" Nếu vậy thì nguy hiểm rồi, kim loại gì đi nữa mà lại vụn và mịn như này mà hít vào quả thật rất độc hại, nhưng cần để lâu. Nhưng nếu hít quá nhiều thì sẽ rất khó chịu và bụi bạc sẽ khiến bên trong cơ thể chúng ta bị thương."

" Mặc dù có thể tự lấy ra, nhưng trong tình huống quan trọng thì làm sao mà dừng lại mà đẩy những bụi bạc này ra ngoài chứ? Chưa kể nó còn hơn bột nghiền như thế này thì loại bỏ chúng phải gọi là quá khó."

Kazuka gật đầu hiểu ra.

" Nếu vậy thì cần bịt mũi và miệng lại để tránh hít phải, nếu không sẽ mệt lắm."

Elyssia:" Chỗ bụi bạc này trông như là tuyết vậy."

May quá là Aoto có cái áo mà trong lúc cậu tập luyện làm rách, chiếc áo vẫn trong đống đồ của cậu trong nhẫn không gian của Airi. Sau khi tìm một lúc thì họ cũng đã tìm thấy, mỗi người xé một mảnh và che đi miệng và mũi, bịt rất là kín.

Ayaka cảm thấy vẫn chưa an toàn.

" Nếu gặp chuyện trong đó mà để bụi bạc này bay vào mắt quả thật sẽ khiến chúng ta gặp chuyện lớn đó."

Elyssia:" Chúng ta không có vải mỏng, vậy nên không có thứ gì che mắt cả, giờ mà che mắt và chiến đấu trong trạng thì bịt mắt và toả năng lượng ra quả thật cũng sẽ khó hơn."

Aoto ngẫm lại:" Cũng không đáng lo, năng lượng luôn bao bọc vậy cũng khó, cứ tiến vào đi."

Cứ vậy, cả nhóm bước vào trong khi rừng lá bạc này. Đi qua những cái cây chỉ một màu bạc, đồ của họ màu khác với màu bạc nên khá nổi bật. Họ đi trên những đống bụi bạc như thể đi trên một mặt tuyết vậy, mỗi lần hạ chân là mỗi lần chân đè nặng xuống khiến bụi bạc kêu nên âm thanh khi bị nén lại.

Sáu chấm màu trong một khu rừng chỉ có màu bạc trắng. Gió nhẹ thổi qua khiến cho những chiếc lá của cây bạc lung lay nhẹ. Tất cả những cái cây đều đâm thẳng, có những cành cây mọc ra thưa thớt và lá cũng thưa thớt. 

Sau khi đi rất lâu vào bên trong, trong mắt họ chỉ có một màu trắng, nhưng họ bất ngờ gặp một con sông bạc đang chảy chậm rãi.

Dòng sông bạc không phải có nước, mà đó là bạc đang chảy ở dạng lỏng, đặc quánh như thể là thủy ngân nhưng không độc hại bằng. Dòng sông bạc khá nhỏ, chỉ khoảng 2 tharn mà thôi. Có chút sức mạnh là có thể nhảy qua dễ dàng rồi, dòng sông này giống như chia cắt khu rừng bạc này ra làm hai vậy.

Từ phía xa, cả nhóm cũng thấy đó là một thác bạc. Dòng thác đổ xuống tạo thành màn sương bạc lấp lánh, phát ra âm thanh như chuông gió, cùng với đó là các khối bạc nhô lên khá to.

Kazuka chống tay hai bên hông. Tấm vải che một nửa mặt nhưng cũng thể hiện ra sự thích thú của cậu.

" Nơi đây đúng là thú vị mà."

Sau một lúc quan sát và trao đổi mấy lời nói qua loa, họ đã nhảy qua dòng sông bạc và bước tới phía trước tìm kiếm thứ gì đó thú vị.

Đi thêm một đoạn, cả nhóm bắt gặp một nơi có rất nhiều khối bạc nhô nên, tạm thời gọi là thung lũng khối bạc. Những khối bạc phát sáng bởi ánh sáng mặt trời loá mắt, nhô lên và mỗi khối một hình dạng, cách nhau khá tự nhiên. Những khối bạc này quả thật kích thích được những kẻ tham lam, nhưng cả nhóm thì tuy có chút hứng thú nhưng không đáng kể, họ đi khám phá chứ có phải đi làm giàu đâu mà.

Takeshi chỉ tay vào mấy khối bạc.

" Nhiều bạc quả. Có khi còn có khối to chắc phải 2 tharn mất."

Kazuka chống tay.

" Chắc là lúc ra bên ngoài thì cầm vài khối theo cũng được đó, dù gì chúng ta cũng còn đi nhiều nơi nên cũng cần tiền mà."

Cả nhóm cứ vậy mà đi thẳng tiến lên phía trước vào thung lũng khối bạc.

Airi:" Đương nhiên là cần lấy, nơi đây có vẻ bí ẩn đó. Không chắc có ai tìm được chưa nhưng nếu tìm được chắc sẽ có tranh chấp thôi."

Kazuka:" Chỗ bạc này chắc đủ cho chúng ta dùng cả đời mất."

Aoto:" Tạm thời đi ra thì tính, tôi cảm thấy không nên lấy gì thì hơn, ai mà biết có con gì nhảy ra chứ?"

" Thứ quý giá như này mà an toàn quả thật là không đáng tin."

Đi qua thung lũng khối bạc, họ lại tiếp tục đi.

Đi qua những cái cây có những sợi dây leo sắc nhọn như dao găm, phủ đầy gai bạc lấp lánh. Cùng với đó là những cây nấm bạc nhìn rất bắt mắt, cả nhóm có dừng lại quan sát một chút, nhưng tốt nhất là không nên động vào nên cứ vậy mà đi sâu vào bên trong.

Thực tế nếu chỉ có một người vào thì có thể sẽ tò mò, nhưng vì có cả sáu người đi với nhau. Nếu có ai có quyết định không ổn thì cả nhóm sẽ phân tích và cảm thấy không ổn, nói chung là buôn bạn, bán có phường. Đi đâu có người đi cùng vẫn tốt hơn, phân tích, góp ý, đưa ra quyết định.

Đi thêm một đoạn nữa trong khu rừng bạc chỉ có một màu trắng đến loá mắt, chưa kể còn có ánh mắt trời chiếu xuống nữa, thêm nữa là hiện tại đang mùa hạ, họ đeo lớp vải để che mũi và miệng khiến cho họ cảm thấy khá nóng.

Gió thổi qua, những chiếc lá bạc vừa cứng, nhưng cũng lại vừa mềm, va chạm vào thân cây bạc khiến âm thanh " leng keng" phát ra nghe khá vui tai. Nhưng cả nhóm thì khác, họ càng cảnh giác hơn. Họ đi phiêu lưu và khám phá, không ngại nguy hiểm, vậy nên đi vào sâu chính là muốn khám phá hết khu rừng này xem có gì thú vị hay không. Có khi đến lúc đi về, không ai dám hái mấy cây nấm kia hoặc dùng que gẩy gẩy không chừng.

Đi thêm một đoạn nữa, cả nhóm đứng lại và ngẩng đầu lên nhìn một ngọn cây.

Trên cành cây, có hai con chim chỉ một màu trắng bạc phát sáng, hai con chim đang kêu và nhảy qua nhảy lại giữa các cành. Không có một màu khác, mắt, mỏ, lông, tất cả đều màu bạc, toàn thân trắng bạc như vậy càng khiến có một cảm giác đáng sợ.

Aoto cũng phải há mồm khi nhìn thấy con chim.

" Có cả loại chim này cơ à? Có nên bắt nó không?"

Ayaka:" Tôi cũng tò mò nữa."

Takeshi:" Cậu bắn nó đi Ayaka?"

Ayaka ngây người, rồi cô lắc đầu.

" Không được, bắn là nó chết đó, tìm cách bắt thì hợp hơn."

Kazuka nghĩ ra một kế tạm bợ.

" Aoto bay trên trời đề phòng con chim bay mất, sau đó bọn tôi sẽ vây nó."

Elyssia giờ mới lên tiếng, cô là người thấy rất hứng thú với khu rừng này, cô không đi đâu vậy nên những cảnh đẹp như vậy trong mắt cô lại càng trở nên tuyệt hảo hơn bao giờ hết:

" Chúng ta có lồng chim đâu mà bắt? Khi nào ra ngoài dùng gỗ làm lồng đi."

Takeshi quay qua.

" Nhưng mà thổ nguyên tố của tôi làm lồng được, để lỗ cho nó thở là được."

Elyssia chống tay phản bác:

" Thế cậu biết nó ăn gì không? Cho dù là ăn bạc thì bao nhiêu là đủ? Chúng ta không giàu đâu."

Takeshi bị nói, cậu cũng quay đi và không biết nói lời nào cho hợp, chỉ biết cười.

Airi thở dài.

" Thôi, cứ đi hết khu rừng này một vòng, thu hết mọi thứ vào mắt, sau đó thì quay ra thu thập sau cũng chưa muộn, dù gì thì nơi đây không có không ai đâu, không ai tranh chấp cả."

Aoto thở dài.

" Vậy cũng được, tự dưng tôi lại nghĩ tới việc nhỡ đâu khi chúng ta chạm vào nó và chúng ta sẽ thành bạc không? Cả cơ thể biến thành tượng bạc luôn."

Takeshi:" Có khả năng đó, vậy tạm thời bỏ đi."

Airi bước đi trước.

" Cái nơi khỉ ho cò gáy thì ai tới được chứ? Không cần lo, đi thôi."

Cả nhóm đi theo ngay sau.

Bỗng Kazuka nhớ đến câu nói của Airi:

-" Khỉ ho cò gáy."

Rồi cậu cười phá lên, âm thanh đang yên tĩnh chỉ có tiếng "leng keng" của lá va chạm vào thân cây, bỗng bị phá tan.

Cả nhóm đứng lại, ai cũng nhìn Kazuka.

Takeshi và Aoto bên cạnh cũng khó hiểu.

Takeshi:" Cậu cười gì vậy?"

Kazuka ôm bụng, cố gắng nhịn cười, cậu cố nói để giải thích, có chút khó nghe vì còn xen lẫn tiếng cười:

"Cậu...thử nghĩ xem... Khỉ...ho...cò...cò...gáy."

Aoto và Takeshi cũng tưởng tượng ra, một con khỉ không kêu mà đi ho, một con cò gáy như bị hen. Vậy là cả hai lại cười phá lên cùng Kazuka khi đi.

More Chapters