CHƯƠNG 36 Khi sự tồn tại trở thành một biến số
Không có trận chiến nào mở đầu cho Chương 36.Chỉ có một khoảng trống.
Noctis nhận ra sự im lặng bất thường ấy không phải do thế giới yên ổn, mà vì mọi quy luật đang chờ hắn quyết định. Giống như một cỗ máy khổng lồ đã vận hành quá lâu, giờ đây dừng lại không phải vì hỏng hóc, mà vì không còn chắc nên tiếp tục theo lệnh nào.
Lần đầu tiên, Noctis cảm thấy mình không đứng bên trong thế giới, cũng không đứng ngoài nó. Hắn đứng ở một ranh giới mỏng đến mức chỉ cần một ý nghĩ lệch đi, toàn bộ cấu trúc sẽ nghiêng theo.
Hắn nhớ lại những lần can thiệp trước đây.Mỗi lần đều bắt đầu bằng thiện ý.Và mỗi lần đều kết thúc bằng một dạng phụ thuộc mới.
Thế giới này không còn chỉ chịu ảnh hưởng từ Noctis.Nó đã quen với sự hiện diện của hắn.
Ý nghĩ đó khiến Noctis rùng mình hơn bất kỳ lời đe dọa nào.Bởi khi một hệ thống quen với người sửa chữa, nó sẽ ngừng tự học cách tự cân bằng.
Ở đâu đó, những kẻ phá quy luật cấp cao đã ngừng chống đối trực diện. Chúng quan sát. Chúng chờ. Chúng hiểu rằng chỉ cần Noctis tồn tại đủ lâu, chính hắn sẽ trở thành điểm yếu lớn nhất của mọi trật tự.
Và câu hỏi bắt đầu xuất hiện, không còn mơ hồ:
Nếu ta là điều kiện để thế giới vận hành,thì việc ta tiếp tục tồn tạicó còn là lựa chọn đúng không?
CHƯƠNG 37 Đối thoại không cần kẻ thắng
Cuộc đối thoại diễn ra không trong một không gian cụ thể.Nó giống như một lớp chồng của nhận thức – nơi các quy luật từng bị chỉnh sửa hiện hình thành giọng nói.
"Ngươi sợ biến mất," giọng kia nói."Không," Noctis đáp. "Ta sợ để lại một thế giới không biết tự đứng."
Giọng nói cười khẽ, không mỉa mai."Ngươi tin rằng nếu ngươi rời đi, thế giới sẽ tự học lại?"
"No," Noctis trả lời sau một khoảng im lặng dài."Nhưng nếu ta ở lại, nó sẽ không bao giờ học."
Cuộc đối thoại không có cao trào. Không có lý lẽ áp đảo. Chỉ có những câu hỏi được đặt ra với sự tôn trọng lạnh lùng. Đây không phải cuộc tranh luận giữa thiện và ác, mà là giữa trách nhiệm và giới hạn.
Giọng nói nhắc đến một khả năng:Noctis có thể tiếp tục tồn tại, nhưng tự giới hạn mình – trở thành một thực thể không can thiệp, chỉ quan sát.
Noctis hiểu rõ sự giả dối trong đề xuất ấy.Một thực thể đủ quyền năng để sửa đổi quy luật sẽ không bao giờ thật sự vô hình. Chỉ cần hắn có thể can thiệp, thế giới sẽ luôn chờ đợi hắn làm điều đó.
"Vậy chỉ còn một cách," giọng nói kết luận.
Noctis không trả lời ngay.Bởi hắn biết, cách đó không phải là hy sinh anh hùng.Nó là một sự xóa bỏ có chủ đích.
CHƯƠNG 38 Giới hạn mới không được phép gọi tên
Noctis bắt đầu dựng nên một thứ không ai nhìn thấy:một giới hạn không ghi trong bất kỳ quy luật nào.
Giới hạn ấy không nói rằng hắn sẽ biến mất.Nó chỉ đảm bảo rằng mọi can thiệp từ hắn sẽ để lại vết thương – đủ đau để thế giới không còn muốn được "cứu".
Đây là quyết định tàn nhẫn nhất mà Noctis từng đưa ra.Không phải vì nó gây đau đớn, mà vì nó tước đi sự an toàn quen thuộc.
Những kẻ từng lợi dụng quy luật bắt đầu nhận ra: hệ thống không còn tự động vá lỗi. Những hậu quả nhỏ không còn được sửa. Những sai lệch tích tụ.
Thế giới bắt đầu học lại một kỹ năng cổ xưa:chịu trách nhiệm cho chính mình.
Noctis quan sát tất cả từ xa, và lần đầu tiên, hắn không chắc mình đang làm điều đúng. Nhưng hắn cũng hiểu: nếu không có nghi ngờ, lựa chọn này sẽ vô nghĩa.
Giới hạn mới được đặt ra không phải cho thế giới,mà cho chính khả năng tồn tại của hắn trong nó.
CHƯƠNG 39 Khả năng biến mất
Chương 39 không nói nhiều về thế giới.Nó nói về Noctis – trong trạng thái cô độc tuyệt đối.
Hắn bắt đầu hình dung một tương lai không có mình.Không phải như cái chết.Mà như một khoảng trống không ai nhớ đã từng được lấp đầy.
Ý nghĩ đó không đáng sợ ngay lập tức.Điều khiến Noctis do dự là câu hỏi:Nếu không ai nhớ đến ta,thì mọi lựa chọn ta từng đưa racó còn ý nghĩa không?
Rồi hắn nhận ra một điều nghịch lý:chỉ khi không cần được nhớ đến,một hành động mới thật sự không vị kỷ.
Khả năng tự xóa mình không còn là bi kịch.Nó trở thành một lựa chọn hợp lý đến mức đáng sợ.
Nhưng Noctis vẫn chưa làm điều đó.Không phải vì sợ.Mà vì hắn hiểu: thời điểm cũng là một dạng trách nhiệm.
CHƯƠNG 40 Thế giới tiếp tục, nhưng không khép lại
Phần 3 không kết thúc bằng quyết định cuối cùng.Nó kết thúc bằng sự chuẩn bị cho một quyết địnhmà hậu quả của nó sẽ lan xa hơn bất kỳ ai trong hiện tại có thể hiểu.
Thế giới bắt đầu vận hành khác đi.Không ổn định hơn.Không tốt đẹp hơn.Chỉ là ít phụ thuộc hơn.
Noctis vẫn tồn tại ở đâu đó trong cấu trúc này.Nhưng không còn ở vị trí trung tâm.Không còn là câu trả lời tự động.
Và đó là điều nguy hiểm nhất.
Bởi khi thế giới học được cách tồn tại không cần người giữ,nó cũng sẽ học được cách đặt câu hỏi về sự cần thiết của người đó.
Phần 3 khép lại ở đây —không phải bằng kết thúc,mà bằng một điểm không thể quay về.
Những phần sau sẽ không còn hỏiNoctis có thể làm gì cho thế giới,mà sẽ hỏi:
Thế giới sẽ làm gìkhi người từng giữ nókhông còn chắc mình nên tồn tại.
