CHƯƠNG 11 – KẺ PHÁ QUY LUẬT LỘ DIỆN
Hắn không xuất hiện như một dị thường.
Không có báo động. Không có vùng sụp đổ. Không có dấu hiệu của một thế lực vượt quy luật. Nếu không phải Noctis đang quan sát thế giới từ tầng nhìn thứ ba — tầng của hậu quả — thì hắn cũng sẽ bỏ sót người này như mọi con người khác.
Một học giả.Một người chỉnh lý dữ liệu ký ức thuê.Một kẻ sống giữa tầng thấp Abyssia, nơi ký ức bị bẻ nhỏ, mã hóa, rồi bán cho những kẻ đủ tiền nhưng không đủ can đảm để đối diện quá khứ.
Nhưng tại nơi người đó bước qua, các điểm neo ký ức bắt đầu lệch pha.
Không vỡ. Không hỏng.Chỉ… lệch đi nửa nhịp.
Noctis dừng lại.
Đã rất lâu rồi hắn mới phải "dừng" để nhìn một con người.
CHƯƠNG 12 – CÁCH HẮN ĐỌC THẾ GIỚI
Noctis theo dõi người đàn ông đó trong nhiều ngày.
Hắn không thao túng ký ức trực tiếp. Không ghi đè. Không xóa bỏ. Hắn chỉ đặt câu hỏi đúng chỗ, vào đúng thời điểm, với đúng người.
Một ký ức tập thể không bị phá vỡ vì dối trá.Nó sụp đổ khi sự thật bị phân mảnh.
Người đàn ông đó hiểu điều này.
Hắn không chống lại quy luật.Hắn đi xuyên qua kẽ hở của sự cho phép.
Noctis nhận ra một điều khiến hắn lạnh đi:người này chưa từng nghĩ mình đang làm sai.
CHƯƠNG 13 – LẦN ĐẦU ĐƯỢC GỌI TÊN
Cuộc gặp diễn ra trong một không gian không còn thuộc về ký ức cá nhân nào.
Noctis không dùng hình dạng thật.Hắn chỉ hiện diện — như một áp lực vô hình khiến mọi thứ chậm lại.
Người đàn ông không quỳ. Không sợ. Không run.
"Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện," hắn nói."Ta tưởng ngươi đã bỏ chạy khỏi chính thế giới mình tạo ra."
Noctis im lặng.
"Ngươi gọi việc đó là hy sinh," người kia tiếp tục."Nhưng với ta, đó là tước đoạt quyền được nhớ."
Lần đầu tiên, Noctis nghe thấy chính mình được đặt vào vị trí của kẻ áp bức.
CHƯƠNG 14 – KẺ MUỐN ĐƯỢC NHỚ
Người đàn ông kể về quá khứ của mình.
Một thế giới từng có trật tự.Một lịch sử có đau đớn, nhưng liền mạch.Và rồi Noctis biến mất — mang theo trục ký ức cuối cùng mà nhân loại dùng để thống nhất sự thật.
"Ngươi nghĩ quên đi sẽ giải phóng chúng ta," hắn nói."Nhưng ngươi không hiểu: có những người chỉ tồn tại khi được nhớ."
Hắn không muốn làm vua.Hắn muốn làm nhân chứng.
Và Noctis hiểu: đây không phải một kẻ phá hoại điên loạn.Đây là một con người bị bỏ lại phía sau bởi lòng tốt quá lớn của kẻ khác.
CHƯƠNG 15 – TỰ DO KHÔNG CÓ HÌNH DẠNG
Xung đột lan rộng.
Không phải bằng chiến tranh, mà bằng diễn giải.
Người muốn nhớ tôn vinh kẻ phá quy luật như người mở mắt.Người muốn quên coi hắn là kẻ đào mồ quá khứ.
Noctis đứng giữa, và lần đầu tiên nhận ra:tự do không có hình dạng, nhưng hậu quả của nó thì có.
Nếu hắn không đặt ra giới hạn, thế giới sẽ tự xé nát chính nó bằng niềm tin trái ngược.
Và điều đó… sẽ là lỗi của hắn. CHƯƠNG 16 – GIỚI HẠN SINH RA TỪ NỖI SỢ
Noctis từng tin rằng thế giới không cần được cai trị.Chỉ cần được hiểu.
Nhưng hiểu không đủ để ngăn nó tự xé rách chính mình.
Những thành phố bắt đầu xuất hiện các "khoảng trống ký ức" — nơi con người đứng lại, biết rằng mình đã từng nhớ một điều gì đó, nhưng không thể gọi tên. Trẻ em mơ thấy những giấc mơ không thuộc về chúng. Người già tỉnh dậy với cảm giác tội lỗi không rõ nguồn gốc.
Ký ức không còn là tài sản cá nhân.Nó trở thành vũ khí.
Noctis nhận ra: kẻ phá quy luật không cần phá hủy thế giới.Hắn chỉ cần để thế giới nhớ quá nhiều.
Và trong lần đầu tiên kể từ khi tồn tại, Noctis cảm thấy một thứ rất con người:
Sợ hãi.
Không phải sợ cái ác.Mà sợ việc không còn khả năng phân biệt đâu là tự do, đâu là hủy diệt được ngụy trang dưới cái tên tự do.
Giới hạn bắt đầu hình thành từ đó.
Không phải như một quyết định.Mà như một phản xạ sinh tồn.
CHƯƠNG 17 – LUẬT ĐƯỢC SINH RA TRONG IM LẶNG
Luật mới không được công bố.
Không có lời phán xét.Không có biểu tượng.Không có ai đứng ra tuyên bố "từ nay thế giới sẽ khác".
Chỉ có một thay đổi tinh vi.
Những ký ức gây xung đột sâu sắc bắt đầu mất khả năng truyền tiếp.Chúng không biến mất ngay — nhưng mỗi lần được kể lại, chúng yếu đi.Mỗi lần được nhớ lại, chúng thiếu đi một mảnh cảm xúc.
Sự thù hận không còn cháy.Nó âm ỉ, rồi tắt.
Con người cảm thấy nhẹ nhõm… rồi trống rỗng.
Noctis hiểu mình đã làm gì.
Hắn không xóa ký ức.Hắn xóa trách nhiệm đi kèm ký ức.
Thế giới trở nên yên tĩnh hơn.Và sự yên tĩnh đó đáng sợ hơn bất kỳ cuộc chiến nào.
Ở một góc rất sâu của thực tại, kẻ phá quy luật chạm tay vào một ký ức không chịu tan rã.
"À," hắn nói khẽ,"vậy là luật cũng có ranh giới."
