Cherreads

Chapter 12 - KẺ GẶT BÓNG TỐI:PHẦN 3 CHƯƠNG 1 ĐẾN CHƯƠNG 10

PHẦN III – QUY LUẬT IM LẶNG **CHƯƠNG 1

THẾ GIỚI SAU KHI KHÔNG CÒN NHÂN CHỨNG**

Không ai nhận ra khoảnh khắc thế giới thực sự thay đổi.

Không có tiếng nổ.Không có sụp đổ.Không có dấu hiệu tận thế.

Chỉ là… từ một thời điểm nào đó, con người bắt đầu nhớ sai theo cùng một cách.

Một đứa trẻ kể lại lịch sử của thành phố mình với những chi tiết chưa từng tồn tại. Một học giả già đọc lại chính công trình do mình viết ra, nhưng không thể nhớ vì sao đã đi đến kết luận đó. Những ký ức không biến mất — chúng trôi lệch, như nước chảy qua một lòng sông đã bị nắn lại.

Và không ai có thể chỉ ra khi nào chuyện đó bắt đầu.

Noctis biết.

Hắn không "thấy" nó bằng mắt, mà cảm nhận được — giống như cách một cơ thể nhận ra cơn đau trước khi hiểu nguyên nhân. Quy luật vẫn vận hành, nhưng nhịp của nó không còn đều. Không phải lỗi nghiêm trọng. Chỉ là những rung động rất nhỏ, tích tụ theo thời gian.

Hắn đứng ngoài thế giới, đúng như lời thề đã lập.

Nhưng lần đầu tiên, hắn tự hỏi:Đứng ngoài… có thật sự là không can thiệp?

Khi không còn hệ thống, thế giới bắt đầu tự tạo ra những "điểm tựa" mới. Người ta không gọi chúng là luật, nhưng ai cũng tuân theo. Không phải vì sợ, mà vì cần một thứ để tin.

Và ký ức trở thành thứ đó.

Ở phía Nam Abyssia, một tổ chức mới xuất hiện. Họ không xưng quyền lực, không dựng biểu tượng. Họ chỉ thu thập, chỉnh lý và "xác thực" ký ức tập thể.

Họ gọi mình là Người Gìn Giữ.

Không ai nhận ra rằng, bằng cách đó, họ đã trở thành thứ nguy hiểm hơn cả một hệ thống.

Noctis không ra tay.

Không phải vì hắn không thể —mà vì hắn biết: ra tay lúc này đồng nghĩa với việc xác nhận quyền cai trị.

Và hắn đã thề sẽ không làm điều đó.

Đêm xuống.

Noctis ngồi trong khoảng trống giữa các quy luật, nơi thời gian không còn là dòng chảy mà là những lớp chồng lên nhau. Ở đó, hắn nhìn thấy vô số khả năng:

– Một thế giới ổn định nhưng giả tạo– Một thế giới hỗn loạn nhưng trung thực– Và một thế giới cần một kẻ đứng sau… mà không ai được phép biết đến

Không con đường nào là đúng.

Và đó mới là điều đáng sợ.

**CHƯƠNG 2

NHỮNG KẺ VIẾT LẠI QUÁ KHỨ**

Chính trị ký ức không bắt đầu bằng bạo lực.Nó bắt đầu bằng sự đồng thuận.

Người ta đồng ý rằng có những ký ức "không nên khơi lại".Rằng có những sự thật "không còn phù hợp".Và rằng, để tiến về phía trước, đôi khi cần chỉnh sửa lại quá khứ.

Không ai gọi đó là nói dối.

Họ gọi đó là chăm sóc xã hội.

Noctis quan sát tất cả, với một cảm giác xa lạ: hắn đang nhìn thấy một hệ thống mới hình thành — nhưng lần này, không có trung tâm rõ ràng để chặt đứt.

Hệ thống cũ có thể bị phá vì nó có lõi.Hệ thống mới thì không.Nó sống nhờ sự tham gia tự nguyện của con người.

"Kẻ Muốn Được Nhớ" quay trở lại ở chương này — không còn dưới hình dạng kẻ đối đầu trực diện, mà như một bóng tư tưởng lan truyền.

Hắn không dẫn dắt.Hắn gợi ý.

Rằng nếu ký ức có thể bị chỉnh sửa, thì việc đảm bảo mình được nhớ… là quyền chính đáng. Rằng sự lãng quên không khác gì cái chết chậm.

Noctis nhận ra một sự thật cay đắng:Hắn từng hy sinh bản ngã để cứu thế giới, nhưng hắn chưa từng hỏi thế giới có chấp nhận sự hy sinh đó hay không.

Có lẽ, chính điều đó đã mở đường cho tất cả.

Ở cuối chương, lần đầu tiên sau rất lâu, Noctis chạm vào quy luật.

Chỉ một lần.Chỉ để kiểm tra.

Quy luật phản hồi.

Không chống lại hắn.Nhưng cũng không hoàn toàn phục tùng.

Thế giới đã lớn lên.

Và không còn là thứ có thể nắn lại dễ dàng.

Noctis rút tay về.

Hắn hiểu rằng Phần 3 sẽ không còn là câu chuyện về có nên can thiệp hay không.

Mà là:

Nếu can thiệp…thì với tư cách gì? **CHƯƠNG 3

NHỮNG NGƯỜI KHÔNG GỌI NHAU LÀ PHE**

Không ai tuyên bố lập phe.

Chỉ là, từ một thời điểm nào đó, người ta bắt đầu tránh nói chuyện với những người nhớ khác mình.

Ở khu cảng phía Đông Abyssia, một nhóm học giả treo bảng thông báo:"Ký ức cần được xác thực để bảo vệ sự thật."

Chỉ vài con phố phía Tây, một nhóm khác xé bảng đó xuống, thay bằng dòng chữ viết tay nguệch ngoạc:"Sự thật không cần được cho phép."

Không có bạo lực.Chưa.

Chỉ có ánh mắt dò xét, những cuộc trò chuyện bị cắt ngang, và cảm giác rằng mỗi lời nói đều đang đứng về một phía nào đó — dù người nói không muốn thừa nhận.

Noctis nhìn thấy tất cả.

Và lần đầu tiên, hắn hiểu ra một điều:Phe phái không cần lãnh đạo.Chúng chỉ cần một nỗi sợ chung.

**CHƯƠNG 4

KHI SỰ IM LẶNG TRỞ THÀNH LẬP TRƯỜNG**

Cuộc va chạm đầu tiên không xảy ra trên đường phố, mà trong một hội trường kín.

Một buổi "đối thoại ký ức" được tổ chức — danh nghĩa là trao đổi học thuật. Nhưng ai cũng biết: đây là lần đầu hai phía cùng ngồi trong một không gian, với ý định không thay đổi quan điểm.

Người muốn nhớ nói về trách nhiệm lịch sử.Người muốn quên nói về quyền được chữa lành.

Không ai sai.Và vì thế, không ai nhường.

Noctis đứng ngoài căn phòng đó, không hiện diện, không lắng nghe bằng tai — nhưng từng câu chữ đều chạm đến hắn.

Hắn nhận ra: nếu hắn xuất hiện lúc này, dù chỉ để nói một câu trung lập, cả hai phe sẽ lập tức dùng hắn làm biểu tượng.

Và như vậy, hắn sẽ trở thành một hệ thống mới.

Noctis chọn im lặng.

Nhưng im lặng, ở thời điểm này, cũng là một lập trường.

**CHƯƠNG 5

MỘT SỬA ĐỔI RẤT NHỎ**

Noctis không định can thiệp.

Hắn chỉ… điều chỉnh.

Một ký ức cá nhân — rất nhỏ — của một người phụ nữ mất con trong hỗn loạn hậu hệ thống. Không xóa đi nỗi đau, chỉ làm cho nó bớt sắc cạnh, để người đó có thể ngủ.

Không ai phát hiện.

Không có dị thường ngay lập tức.

Noctis nghĩ: Có lẽ mình đã tìm được cách.Không cai trị.Không phán xét.Chỉ chữa lành.

Hắn đã nhầm.

**CHƯƠNG 6

HẬU QUẢ KHÔNG CÓ NGUỒN GỐC**

Vài tuần sau, một nhóm người bắt đầu tìm đến người phụ nữ đó.

Họ nói rằng: "Cô trông bình thản hơn. Cô đã quên được rồi, đúng không?"

Tin đồn lan nhanh hơn cả ký ức.

Người ta bắt đầu tin rằng có một cách để được quên đúng cách. Không phải trốn tránh, mà là được "điều chỉnh".

Không ai biết Noctis tồn tại.Nhưng hậu quả của hắn thì có.

Và thế là, những người trung gian xuất hiện.Những kẻ hứa hẹn xoa dịu ký ức — dù không thực sự làm được.

Noctis nhận ra:Chỉ cần một thay đổi nhỏ, thế giới sẽ tự xây cả một ngành công nghiệp quanh nó.

Hắn đã phá thề — không phải bằng hành động lớn,mà bằng ý tốt.

**CHƯƠNG 7

DẤU VẾT CỦA CHỦ Ý**

Không phải tất cả sai lệch đều là hệ quả vô tình.

Noctis bắt đầu cảm nhận được những biến dạng có hình dạng rõ ràng hơn. Không còn là rò rỉ tự nhiên, mà là đường cắt có chủ đích trong kết cấu ký ức.

Ai đó… đang học cách làm điều tương tự hắn.

Nhưng thô bạo hơn.Và không quan tâm đến cân bằng.

Noctis lần theo dấu vết đó, lần đầu tiên sau rất lâu chủ động truy tìm.

Không phải để trừng phạt.Mà để xác nhận một nỗi sợ:

Có người đang cố tình phá quy luật.

**CHƯƠNG 8

KẺ HỌC TỪ SAI LẦM CỦA THẦN**

Kẻ đó không giấu mình.

Hắn để lại những "chữ ký" rất tinh vi — những ký ức bị bẻ cong theo cùng một logic, như một lời thách thức.

Không phải để phá hủy thế giới.Mà để chứng minh rằng quy luật có thể bị thao túng.

Noctis nhận ra điều đáng sợ nhất:

Kẻ này không ghét quy luật.Hắn nghiên cứu nó.

Và nếu Noctis là Quy Luật Sống,thì kẻ kia đang học cách trở thành ngoại lệ có ý thức.

**CHƯƠNG 9

CÂU HỎI KHÔNG TRẢ LỜI**

Noctis đứng trước lựa chọn mà hắn từng cố né tránh:

Nếu hắn can thiệp để ngăn kẻ phá quy luật,hắn thừa nhận mình là người bảo hộ.

Nếu hắn không can thiệp,thế giới sẽ học rằng quy luật có thể bị thách thức mà không phải trả giá.

Cả hai đều nguy hiểm.

Lần đầu tiên, Noctis không biết đâu là lựa chọn ít sai hơn.

**CHƯƠNG 10

THẾ GIỚI BẮT ĐẦU NHÌN LÊN**

Ở đâu đó, những người nhạy cảm nhất bắt đầu cảm thấy bất an.

Họ không biết tên Noctis.Không biết đến quy luật.

Nhưng họ cảm nhận được rằng:Có thứ gì đó đang quan sát… và chờ đợi.

Không phải một vị thần.Không phải một hệ thống.

Mà là một ý chí chưa quyết định.

Phần III chưa bùng nổ.Nhưng từ thời điểm này, mọi thứ đều đã lệch quỹ đạo.

Và Noctis hiểu:Cuộc chiến sau này sẽ không còn là giữa thiện và ác —mà là giữa những cách tồn tại khác nhau.

More Chapters