Chương 11 – Người nhớ sai
Người đàn ông quỳ giữa quảng trường, khóc.
Ông ta ôm chặt một thanh kiếm gãy, miệng lẩm bẩm một cái tên mà không ai xung quanh hiểu.
"Ngài đã cứu chúng tôi…"
Không ai biết "ngài" là ai.
Lính canh cho rằng ông ta bị loạn trí — hậu chấn tâm lý của thời tận thế cũ. Họ kéo ông đi, để lại thanh kiếm gãy trên nền đá.
Noctis đứng đó, nhìn cảnh tượng ấy, lần đầu tiên cảm thấy sợ.
Không phải sợ thế giới sụp đổ.Mà sợ rằng… ký ức về hắn đang trở lại theo cách méo mó nhất.
Chương 12 – Dị thường ký ức
Những trường hợp tương tự bắt đầu xuất hiện.
Một thiếu nữ mơ thấy mình chết hàng trăm lần, nhưng không nhớ vì sao sống sót.
Một học giả viết ra những công thức về "hệ thống" dù thế giới không còn hệ thống.
Trẻ em vẽ hình lưỡi hái đen mà chưa từng được nhìn thấy.
Họ nhớ, nhưng nhớ sai.Nhớ mảnh vỡ.Nhớ cảm xúc, không nhớ nguyên nhân.
Ký ức bị xé vụn — và chính sự xé vụn đó đang làm thế giới nhiễu loạn.
Chương 13 – Nội tâm đầu tiên: muốn được nhớ
Noctis bắt đầu đặt câu hỏi mà hắn từng cấm mình nghĩ tới.
Nếu họ nhớ lại toàn bộ…Liệu mọi thứ có tốt hơn không?
Có những đêm, hắn đứng giữa đống đổ nát cũ, tưởng tượng cảnh một người quay đầu lại gọi tên mình.
Chỉ một lần thôi.
Không phải để tôn vinh.Chỉ để xác nhận: hắn đã từng tồn tại.
Ý nghĩ đó khiến hắn kinh hãi hơn cả bóng tối.
Chương 14 – Kẻ Muốn Được Nhớ xuất hiện lần nữa
"Ngươi thấy chưa?" — thực thể thì thầm.
"Thế giới không chịu nổi sự im lặng."
Hắn không phá hoại.Hắn khuếch đại những vết nứt ký ức đã tồn tại sẵn.
"Ngươi gọi đó là hy sinh.""Ta gọi đó là cưỡng ép."
Noctis nhận ra:Kẻ Muốn Được Nhớ không nói dối — hắn chỉ nói điều mà Noctis không dám thừa nhận.
Chương 15 – Người không muốn nhớ
Không phải ai cũng muốn ký ức quay lại.
Một người phụ nữ hét lên khi nhìn thấy biểu tượng lưỡi hái trong mơ.
"Đừng bắt tôi nhớ nữa!""Tôi đã mất quá nhiều rồi!"
Ký ức không chỉ là sự thật.Nó là vết thương.
Và không phải ai cũng muốn được chữa lành bằng cách mở lại vết thương đó.
Chương 16 – Nội tâm thứ hai: muốn quên
Noctis bắt đầu hiểu vì sao hắn từng thề bị quên lãng.
Bởi vì ký ức… không công bằng.
Nó trao hy vọng cho người này,nhưng nghiền nát kẻ khác.
Nếu hắn cho thế giới nhớ lại toàn bộ,liệu hắn có đang ép họ sống lại cơn ác mộng cũ?
Hay hắn chỉ đang muốn được công nhận, dù cái giá là gì?
Chương 17 – Điểm gãy của quy luật
Một Vực cũ rung chuyển.
Không sụp đổ.Nhưng mở ra.
Không gian bị bóp méo bởi những ký ức chưa hoàn chỉnh — những trận chiến không có kẻ thù, những cái chết không có nguyên nhân.
Noctis buộc phải can thiệp.
Và lần đầu tiên sau rất lâu…hắn sử dụng quyền lực cũ.
Thế giới nhận ra hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc.
Chương 18 – Lời thề lung lay
Sau khoảnh khắc đó, dị thường lan nhanh hơn.
Ký ức như tìm thấy mỏ neo.
Kẻ Muốn Được Nhớ cười nhạt:
"Ngươi vẫn ở đây.""Ngươi chưa từng biến mất."
"Ngươi chỉ giả vờ."
Câu nói đó đánh thẳng vào điều Noctis sợ nhất.
Chương 19 – Câu hỏi không thể né tránh
Nếu Noctis tiếp tục giữ lời thề,thế giới sẽ ổn định — nhưng ký ức sẽ rò rỉ mãi mãi, gây méo mó.
Nếu hắn phá bỏ lời thề,thế giới có thể sụp đổ — nhưng sự thật sẽ được trả lại.
Không còn lựa chọn đúng.
Chỉ còn lựa chọn ít sai hơn.
Chương 20 – Bước đầu của phản bội
Đêm đó, Noctis đứng trước lưỡi hái.
Hắn không rút nó ra.
Nhưng hắn chạm vào.
Chỉ vậy thôi —nhưng đủ để thế giới rung lên lần nữa.
Lời thề chưa bị phá bỏ.
Nhưng nó đã nứt.
Và Kẻ Muốn Được Nhớ hiểu rõ:Noctis… đã bắt đầu dao động.
