Chương 21 – Hai cách sống sót
Cuộc tranh cãi không bắt đầu bằng chiến tranh.Nó bắt đầu bằng lựa chọn cá nhân.
Có người tìm đến những vùng xa xôi, yêu cầu xóa bỏ mọi dấu tích của quá khứ.Có người tụ tập lại, chia sẻ những giấc mơ trùng lặp, những ký ức méo mó — họ tin rằng sự thật phải được trả lại.
Không ai gọi đó là phe phái.Nhưng thế giới đã chia đôi.
Chương 22 – Người Muốn Quên
Họ không yếu đuối.Họ chỉ… mệt.
Mệt vì mất mát.Mệt vì sống sót.
Họ tin rằng ký ức là gánh nặng không cần thiết, rằng hòa bình chỉ tồn tại khi quá khứ bị chôn vùi hoàn toàn.
"Chúng tôi không cần anh hùng.""Chúng tôi chỉ cần ngày mai không đau."
Noctis nghe thấy — và không thể phản bác.
Chương 23 – Người Muốn Nhớ
Họ coi việc bị quên là một tội ác.
"Không ai có quyền quyết định ai được nhớ, ai bị xóa.""Nếu chúng tôi đã chết, thì ít nhất cái chết đó phải có ý nghĩa."
Họ không chỉ muốn ký ức.Họ muốn công lý cho những gì đã biến mất.
Và họ tin rằng Noctis chính là chìa khóa.
Chương 24 – Kẻ Muốn Được Nhớ, lộ diện
Lần này, hắn không thì thầm.
Hắn xuất hiện trước cả hai phe —như một biểu tượng của ký ức bị xóa.
"Ta không đại diện cho một bên.""Ta đại diện cho tồn tại bị phủ nhận."
Nhưng Noctis nhận ra điều bất thường:
Hắn không chỉ muốn được nhớ.
Hắn muốn ký ức trở thành quyền lực.
Chương 25 – Bản chất thật
Sự thật lộ ra từng mảnh:
Kẻ Muốn Được Nhớ không bị xóa vì hy sinh.Hắn bị xóa vì đe dọa sự cân bằng.
Hắn tin rằng:
"Chỉ những gì được nhớ mới xứng đáng tồn tại."
Nếu thế giới được tái cấu trúc bằng ký ức,thì kẻ kiểm soát ký ức…sẽ trở thành định mệnh mới.
Chương 26 – Noctis đứng giữa
Lần đầu tiên, Noctis không đứng ngoài.
Hắn bước ra trước cả hai phe.
"Ta đã thề bị quên.""Nhưng ta không thề thay các ngươi."
Câu nói ấy làm im lặng toàn bộ quảng trường.
Noctis hiểu:Giữ lời thề không còn là trung lập.Nó là đồng lõa với sự méo mó đang lan rộng.
Chương 27 – Quyền được lựa chọn
Noctis không tuyên bố khôi phục ký ức.Cũng không xóa bỏ nó.
Hắn đưa ra một điều chưa từng tồn tại:
Quyền lựa chọn cá nhân.
Ai muốn nhớ — sẽ nhớ.Ai muốn quên — được quên.
Không có ép buộc.Không có chuẩn mực chung.
Chương 28 – Phá thề
Để làm được điều đó,Noctis buộc phải làm điều không thể tránh.
Hắn chủ động phá bỏ lời thề.
Không vì bị dồn ép.Không vì bị thao túng.
Mà vì hắn chấp nhận một sự thật:
Hy sinh bản ngã chỉ có ý nghĩakhi nó không tước đi quyền lựa chọn của kẻ khác.
Thế giới rung chuyển — nhưng không sụp đổ.
Chương 29 – Thất bại của Kẻ Muốn Được Nhớ
Kẻ Muốn Được Nhớ gào lên.
Hắn không thể kiểm soát ký ức nữa.Bởi ký ức… không còn là vũ khí chung.
Hắn bị đánh bại không phải bằng sức mạnh,mà bằng việc bị tước mất độc quyền tồn tại.
Hắn biến mất — không rõ là bị xóa, hay tự tan rã.
Chương 30 – Kết ARC II: Con đường thứ ba
Thế giới không hoàn hảo hơn.Chỉ là… trung thực hơn.
Có người nhớ.Có người quên.Có người chọn nhớ rồi lại chọn quên.
Và Noctis—
Không còn là Quy Luật.Không còn là người bị lãng quên tuyệt đối.
Hắn trở thành người cho phép lựa chọn.
ARC II kết thúc,nhưng một câu hỏi mới được đặt ra:
Khi con người có quyền chọn ký ức của mình…họ sẽ trở thành tự do hơn,hay tự tay tạo ra một loại tận thế khác?
